Tổng hợp ý chính cần nhớ
- Thuế lãi về vốn chỉ phải nộp sau khi một khoản đầu tư được bán.
- Thuế lãi về vốn chỉ áp dụng đối với “tài sản vốn” (capital assets), bao gồm các tài sản như cổ phiếu, trái phiếu, đồ trang sức, bộ sưu tập tiền xu và bất động sản.
- Lợi nhuận dài hạn được đánh thuế trên lợi nhuận của các khoản đầu tư được nắm giữ trong hơn một năm.
- Lợi nhuận ngắn hạn bị đánh thuế theo mức thuế thu nhập thông thường của cá nhân. Đối với tất cả mọi người trừ những người giàu có, thì thuế đối với lợi nhuận ngắn hạn sẽ cao hơn thuế đánh vào lợi nhuận dài hạn.
Tìm hiểu thuế lãi về vốn
Khi cổ phiếu hoặc bất kỳ tài sản đầu tư chịu thuế nào khác được bán, thì lãi vốn hoặc lợi nhuận được coi là đã “thu được”. Thuế không áp dụng cho các khoản đầu tư chưa bán hoặc “lãi vốn chưa thu được”. Cổ phiếu sẽ không phải chịu thuế cho đến khi chúng được bán, bất kể cổ phiếu được nắm giữ trong bao lâu hoặc giá trị của chúng tăng lên bao nhiêu.
Hầu hết người nộp thuế trả một mức thuế cao hơn cho thu nhập của họ so với thuế trên các khoản lãi về vốn dài hạn mà họ thu được. Điều đó mang lại cho họ động cơ tài chính để nắm giữ các khoản đầu tư trong ít nhất một năm, sau đó thuế đánh vào lợi nhuận sẽ thấp hơn.
Các trader được hưởng lợi từ sự dễ dàng, nhanh chóng của giao dịch chứng khoán trực tuyến cần lưu ý rằng bất kỳ khoản lợi nhuận nào kiếm được từ việc mua và bán tài sản nắm giữ dưới một năm không chỉ bị đánh thuế mà còn bị đánh thuế ở mức cao hơn so với tài sản được nắm giữ dài hạn.
Lãi vốn chịu thuế trong năm có thể được giảm bớt bằng tổng lỗ vốn phát sinh trong năm đó. Nói cách khác, thuế được tính trên lãi vốn ròng. Mức lỗ ròng được báo cáo tối đa là $3000 mỗi năm, các khoản lỗ còn lại có thể được chuyển sang các năm thuế tiếp theo.
Mức thuế lãi về vốn
Lợi nhuận trên một tài sản được bán chưa đầy một năm sau khi mua thường được xem xét cho các mục đích thuế như tiền lương hoặc tiền công. Những khoản thu nhập như vậy được cộng vào thu nhập kiếm được từ lao động (earned income) hoặc thu nhập thông thường (ordinary income) trên tờ khai thuế.
Điều tương tự thường áp dụng cho cổ tức được trả bằng một tài sản, đại diện cho lợi nhuận mặc dù chúng không phải là lãi vốn.
Tuy nhiên, một hệ thống khác được áp dụng cho lãi vốn dài hạn. Tài sản được nắm giữ hơn một năm và được bán với lợi nhuận sẽ chịu thuế thay đổi theo biểu thuế suất dựa trên thu nhập chịu thuế của người nộp thuế trong năm đó. Mức thuế được điều chỉnh theo lạm phát mỗi năm.
Mức thuế đối với lãi vốn dài hạn phù hợp với xu hướng là lãi vốn bị đánh thuế ở mức thấp hơn thu nhập cá nhân.
Mức thuế lãi vốn đặc biệt và các trường hợp ngoại lệ
Một số loại tài sản được đánh thuế lãi về vốn khác với mức thông thường.
Sưu tầm (Collectibles)
Lợi nhuận từ các bộ sưu tập, bao gồm nghệ thuật, đồ cổ, đồ trang sức, kim loại quý và bộ sưu tập tem, bị đánh thuế ở mức 28% bất kể thu nhập của bạn là bao nhiêu. Ngay cả khi bạn đang ở trong khung thuế thấp hơn 28%, thì bạn vẫn sẽ bị đánh thuế với mức cao này. Nếu bạn đang ở trong khung thuế suất cao hơn, thì thuế lãi về vốn của bạn sẽ được giới hạn ở mức 28%.
Bất động sản chủ sở hữu sử dụng (Owner-Occupied Real Estate)
Một tiêu chuẩn khác áp dụng cho lãi vốn bất động sản nếu bạn bán căn hộ chính của mình. Đây là cách áp dụng: 250000 đô la lãi vốn của một cá nhân từ giao dịch bán nhà được loại trừ khỏi thu nhập chịu thuế (500000 đô la cho những người đã kết hôn nộp hồ sơ chung).
Điều này được áp dụng miễn là người bán đã sở hữu và sống trong ngôi nhà từ hai năm trở lên.
Tuy nhiên, không giống như một số khoản đầu tư khác, lỗ vốn từ việc bán tài sản cá nhân, chẳng hạn như nhà, không được khấu trừ vào lãi.
Đây là cách nó hoạt động. Một người đóng thuế mua một căn nhà với giá 200000 đô la và sau đó bán căn nhà của mình với giá 500000 đô la đã kiếm được 300000 đô la từ việc bán. Sau khi áp dụng mức miễn thuế 250000 đô la, người này phải báo cáo lãi vốn 50000 đô la, đây là số tiền phải chịu thuế lãi về vốn.
Trong hầu hết các trường hợp, chi phí sửa chữa và cải tiến đáng kể đối với căn nhà có thể được cộng vào giá thành của căn nhà, do đó làm giảm lãi vốn chịu thuế.
Bất động sản đầu tư
Các nhà đầu tư sở hữu bất động sản thường được phép trừ khấu hao (depreciation deduction) so với thu nhập để phản ánh tình trạng xuống cấp đều đều của bất động sản khi bất động sản này “già” đi. (Đây là sự suy giảm về điều kiện vật lý của ngôi nhà và không liên quan đến sự thay đổi giá trị của nó trên thị trường bất động sản.)
Việc trừ khấu hao về cơ bản làm giảm số tiền được coi là đã trả để mua tài sản ngay từ đầu. Điều này có thể làm tăng lãi vốn chịu thuế nếu bán tài sản. Đó là bởi vì khoảng cách giữa giá trị của tài sản sau khi khấu trừ và giá bán sẽ lớn hơn.
Ví dụ về việc Trừ Khấu hao
Ví dụ: nếu bạn đã trả 100000 đô la cho một tòa nhà và bạn được phép yêu cầu 5000 đô la khấu hao, bạn sẽ bị đánh thuế như thể bạn đã trả 95000 đô la cho tòa nhà. Sau đó, 5000 đô la được coi như sự lấy lại các khoản trừ khấu hao đó trong giao dịch bán bất động sản.
Mức thuế cho số tiền lấy lại là 25%. Vì vậy, nếu người này sau đó bán tòa nhà với giá 110000 đô la, sẽ có tổng tiền lãi là 15000 đô la. Sau đó, 5000 đô la của con số bán hàng sẽ được coi là sự lấy lại khoản khấu trừ từ thu nhập. Khoản lấy lại đó bị đánh thuế là 25%. 10000 USD lãi vốn còn lại sẽ bị đánh thuế tùy thuộc vào thu nhập của nhà đầu tư.
Ngoại lệ đầu tư
Nếu bạn có thu nhập cao, bạn có thể phải chịu một loại thuế khác là thuế thu nhập đầu tư ròng (net investment income tax).
Loại thuế này thu thêm 3.8% đối với thu nhập đầu tư, bao gồm cả lãi vốn, nếu tổng thu nhập đã điều chỉnh hoặc MAGI (không phải thu nhập chịu thuế) vượt quá mức tối đa nhất định.
Công thức tính lãi vốn
Lỗ vốn có thể được khấu trừ từ lãi vốn để tính toán lãi chịu thuế trong năm.
Việc tính toán trở nên phức tạp hơn một chút, nếu bạn phát sinh lãi vốn và lỗ vốn đối với các khoản đầu tư ngắn hạn và dài hạn.
Đầu tiên, hãy sắp xếp các khoản lãi và lỗ ngắn hạn thành một cột riêng biệt với lãi và lỗ dài hạn. Tất cả lợi nhuận ngắn hạn phải được điều hòa để cho ra tổng lợi nhuận ngắn hạn. Sau đó, các khoản lỗ ngắn hạn được tính tổng. Cuối cùng, lãi và lỗ dài hạn được tính toán.
Lợi nhuận ngắn hạn được tính dựa vào các khoản lỗ ngắn hạn để tạo ra lãi hoặc lỗ thuần ngắn hạn. Điều tương tự cũng được thực hiện với lãi và lỗ dài hạn.
Lưu ý: Hầu hết các cá nhân tính thuế của họ (hoặc nhờ một chuyên gia tính thuế cho họ) bằng cách sử dụng phần mềm tự động tính toán. Nhưng bạn có thể sử dụng công cụ tính lãi vốn để biết sơ bộ về những gì bạn có thể phải trả khi thực hiện giao dịch bán tiềm năng hoặc bán thực tế.
Các chiến lược đối với thuế lãi về vốn
Thuế lãi về vốn làm giảm lợi nhuận tổng thể thực tế do đầu tư tạo ra. Nhưng có một cách hợp pháp để các nhà đầu tư giảm hoặc thậm chí loại bỏ thuế lãi vốn ròng của họ trong năm.
Chiến lược đơn giản nhất là chỉ cần nắm giữ tài sản trong hơn một năm trước khi bán chúng. Đây là quyết định khôn ngoan bởi vì thuế bạn sẽ trả cho lãi vốn dài hạn thường thấp hơn so với thuế đánh vào lãi vốn ngắn hạn.
Sử dụng khoản lỗ vốn của bạn
Lỗ vốn sẽ bù trừ lãi vốn và giảm thuế lãi về vốn trong năm một cách hiệu quả. Nhưng nếu lỗ lớn hơn lãi thì sao?
Hai lựa chọn được mở ra. Nếu khoản lỗ vượt quá mức lãi lên đến $3000, bạn có thể yêu cầu số tiền đó so với thu nhập của mình. Khoản lỗ tiếp tục được chuyển sang năm tiếp theo, vì vậy các khoản lỗ vượt mức không được sử dụng trong năm hiện tại có thể được khấu trừ vào thu nhập để giảm nghĩa vụ thuế trong những năm tới.
Ví dụ: giả sử một nhà đầu tư nhận được lợi nhuận 5000 đô la từ việc bán một số cổ phiếu nhưng phải chịu lỗ 20000 đô la từ việc bán những cổ phiếu khác. Khoản lỗ vốn có thể được sử dụng để loại bỏ nghĩa vụ thuế đối với khoản lãi $5000. Khoản lỗ vốn còn lại là 15000 đô la sau đó có thể được sử dụng để bù trừ thu nhập và do đó giảm thuế đối với các khoản thu nhập đó.
Vì vậy, nếu một nhà đầu tư có thu nhập hàng năm là 50000 đô la, trong năm đầu tiên, có thể báo cáo 50000 đô la trừ đi khoản yêu cầu hàng năm tối đa là 3000 đô la. Điều này khiến tổng thu nhập chịu thuế là 47000 đô la.
Nhà đầu tư vẫn còn 12000 đô la lỗ vốn và có thể khấu trừ số tiền tối đa 3000 đô la mỗi năm trong bốn năm tiếp theo.
Đừng vi phạm Luật bán giả ( Wash-Sale Rule)
Hãy lưu ý đến việc bán lỗ cổ phiếu để có được lợi thế về thuế và sau đó quay lại mua khoản đầu tư như cũ. Nếu bạn làm điều này trong vòng 30 ngày trở xuống, bạn sẽ vi phạm Luật bán giả của Sở thuế vụ Mỹ (IRS) đối với chuỗi giao dịch này.
Thông tin thêm: Lỗ vốn có thể được chuyển sang các năm tiếp theo để giảm thu nhập trong tương lai và giảm gánh nặng thuế của người đóng thuế.
Sử dụng Kế hoạch Hưu trí ưu đãi thuế
Một trong những lý do để tham gia vào kế hoạch hưu trí như 401(k) hoặc IRA là các khoản đầu tư của bạn tăng trưởng từ năm này sang năm khác mà không phải chịu thuế lãi về vốn. Nói cách khác, trong một kế hoạch hưu trí, bạn có thể mua và bán mà không phải trả thuế hàng năm.
Hầu hết các kế hoạch không yêu cầu người tham gia phải trả thuế cho các khoản tiền cho đến khi tiền được rút khỏi kế hoạch. Tuy nhiên, khoản tiền rút được đánh thuế như thu nhập thông thường bất kể khoản đầu tư cơ bản là gì.
Ngoại lệ đối với quy tắc này là Roth IRA hoặc Roth 401(k), trong đó thuế thu nhập được tính khi tiền được trả vào tài khoản, giúp các khoản tiền rút đủ điều kiện được miễn thuế.
Tiền mặt sau khi nghỉ hưu
Khi bạn sắp nghỉ hưu, hãy cân nhắc đợi đến khi bạn thực sự ngừng làm việc để bán tài sản sinh lời. Hóa đơn thuế lãi về vốn có thể được giảm nếu thu nhập hưu trí của bạn thấp hơn. Bạn thậm chí có thể tránh việc phải trả thuế lãi về vốn.
Tóm lại, hãy lưu ý đến tác động của việc bị đánh thuế khi còn làm việc hơn là sau khi nghỉ hưu. Thu được một khoản lợi nhuận quá sớm có thể đẩy bạn ra khỏi khung thuế thấp hoặc khung miễn thuế, và khiến bạn phải chịu một hóa đơn thuế đối với khoản lợi nhuận thu được.
Theo dõi thời gian nắm giữ tài sản
Hãy nhớ rằng một tài sản phải được bán hơn một năm kể từ ngày mua, để việc bán đó đủ điều kiện được coi là một khoản lãi vốn dài hạn. Nếu bạn đang bán một chứng khoán đã được mua cách đây khoảng một năm, hãy nhớ kiểm tra ngày giao dịch mua thực tế trước khi bán. Bạn có thể tránh được việc khoản lợi nhuận này bị xem như lãi vốn ngắn hạn, bằng cách chỉ đợi thêm vài ngày.
Tất nhiên, các thao tác xác định thời điểm này quan trọng đối với các giao dịch lớn hơn là các giao dịch nhỏ. Điều tương tự cũng áp dụng nếu bạn ở trong khung thuế cao hơn là khung thuế thấp.
Chọn cơ sở
Hầu hết các nhà đầu tư sử dụng phương pháp “first-in, first-out” FIFO (vào trước, ra trước) để tính toán cơ sở chi phí khi mua và bán cổ phiếu trong cùng một công ty hoặc quỹ tương hỗ tại các thời điểm khác nhau.
Tuy nhiên, có bốn phương pháp khác để lựa chọn: last in, first out LIFO (vào sau, ra trước), dollar value LIFO (phương pháp định giá hàng tồn kho bằng tiền, và hàng tồn kho tuân theo “vào sau, ra trước”), average cost (chi phí trung bình – chỉ dành cho cổ phiếu quỹ tương hỗ) và specific share identification (xác định cổ phiếu cụ thể).
Lựa chọn tốt nhất sẽ phụ thuộc vào một số yếu tố, chẳng hạn như giá cơ bản của cổ phiếu hoặc đơn vị đã được mua và số lợi nhuận thu được sẽ được công bố. Bạn có thể cần tham khảo ý kiến của cố vấn thuế đối với các trường hợp phức tạp.
Tính toán cơ sở chi phí có thể là một đề xuất phức tạp. Nếu bạn sử dụng một nhà môi giới trực tuyến, báo cáo của bạn sẽ có trên trang web của công ty. Trong mọi trường hợp, hãy chắc chắn rằng bạn có các ghi chép chính xác dưới một số hình thức.
Việc tìm hiểu khi nào một chứng khoán được mua và ở mức giá nào có thể trở thành một cơn ác mộng nếu bạn đã mất báo cáo xác nhận ban đầu hoặc các ghi chép khác kể từ thời điểm đó. Điều này đặc biệt rắc rối nếu bạn cần xác định chính xác số lãi hoặc lỗ khi bán một cổ phiếu, vì vậy hãy nhớ theo dõi các bản sao kê.